Bốn mươi lăm năm thời gian đăng
đẳng
Người Quân Cảnh trẻ tóc đã bạc
sương
Anh đứng lặng nhìn biển Đông
xa khuất
Lòng quặn thắt nỗi đau mất quê
hương
Chiều buông xuống lòng anh buồn
trĩu nặng
Nhìn mây trôi, trôi mãi tận
phương trời
Gió cuốn đi bao chiếc lá tả tơi
Như cuốn cả nỗi buồn anh thầm
lặng
Anh đứng lặng nhưng lòng sao
chẳng lặng
Cứ trỗi lên những uất khúc quê
nhà
Chiều vẫn cứ buông màn đêm uất
ức
Hỡi núi sông sao chẳng thấy vùng
lên
Bốn mươi lăm năm thời gian đã
quá
Để người Việt tay nắm lại cùng
nhau
Hãy vùng lên đánh đuổi bọn giặc
Tầu
Diệt lũ đầy tớ Việt gian Cộng
Sản
Nguyễn Hải
No comments:
Post a Comment